Mùa hè 1990, một trẻ em gái tên là Hồng, với mười hai tuổi, chơi trò chơi xe cứu hỏa với bạn bè trên sân thượng nhà mình. Trong trò chơi, Hồng là tay lái xe cứu hỏa, dẫn dắt các bạn bè khắp nơi để cứu người. Trò chơi đơn giản, nhưng đầy ấn tượng cho Hồng, cô ấy thích cảm nhận sức mạnh của xe cứu hỏa, thích cảm nhận sức mạnh của mình khi lái xe cứu hỏa.
Một hôm, Hồng và bạn bè chơi trò chơi xe cứu hỏa cho đến tối. Sau đó, Hồng đứng trên sân thượng, nhìn vào bầu trời đen tối, hơi thở sâu, hứng khởi. Cô ấy nghĩ về trò chơi xe cứu hỏa từ khi còn nhỏ. Cô ấy nhớ lúc mẹ cô ấy mỗi khiến cô ấy chơi trò chơi xe cứu hỏa với anh trai mình. Mỗi lần chơi, mẹ cô ấy sẽ hỏi: "Hồng, nếu có một ngày, bạn sẽ là tay lái xe cứu hỏa thật sự không?" Hồng sẽ cười và trả lời: "Tôi sẽ là tay lái xe cứu hỏa tốt nhất."
Một mùa hè sau đó, Hồng đã trở thành một tay lái xe cứu hỏa thật sự. Cô ấy là một trong những phụ nữ tay lái xe cứu hỏa đầu tiên tại Việt Nam. Cô ấy đã dành suốt cuộc đời mình cho nghề nghiệp này, cho những giây phút khiến người ta cảm thấy an tâm khi có một xe cứu hỏa sẵn sàng sẵn sàng sẵn sàng sẵn sàng sẵn sàng sẵn sàng sẵn sàng sẵn sàng sẵn sàng sẵn sàng sẵn sàng sẵn sàng sẵn sàng sẵn...
Trong suốt những năm tháng chạy xe cứu hỏa, Hồng đã trải qua nhiều chuyến cứu hỏa khó khăn. Một lần, xe cứu hỏa của cô ấy đã bị mắc kẹt trong một con hẻm hẹp. Cả đội ngũ đã loay hoay, không biết phải làm gì. Hồng nhìn xuống chiếc xe cứu hỏa, chiếc xe cứu hỏa lớn và mạnh mẽ, nhưng bây giờ nó chỉ là một khối đá khó xử lý. Hồng nhớ lại trò chơi xe cứu hỏa trên sân thượng nhà mình, và cô ấy quyết tâm giải cứu xe cứu hỏa khỏi cảnh này.
Cô ấy bước ra khỏi xe cứu hỏa, dùng tay lái kéo xe ra khỏi con hẻm. Cả đội ngũ loay hoay và hít thở dài theo cô ấy. Cuối cùng, xe cứu hỏa được giải cứu ra khỏi con hẻm. Hồng nhìn xuống tay lái của mình, tay lái đã bị gãy từ nỗ lực. Cô ấy cười và nói: "Tôi là tay lái xe cứu hỏa, tôi có thể."
Một lần nữa, Hồng và đoàn đoàn cứu hỏa được gửi đến một khu vực bị cháy rừng. Không khí khó khăn, không khí nguy hiểm. Hồng lái xe cứu hỏa vào khu vực cháy rừng. Các bạn bè của cô ấy đứng trên sân thượng nhà Hồng và nhìn xuống khu vực cháy rừng. Các bạn bè thấy Hồng dẫn dắt xe cứu hỏa vào khu vực cháy rừng, dẫn dắt các kỹ thuật viên và quân nhân cứu hỏa vào khu vực cháy rừng. Các bạn bè nhìn xuống Hồng và cảm thấy an tâm. Hồng là người họ tin tưởng.
Trong suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt...cuộc đời mình, Hồng đã dành cho nghề nghiệp của mình tất cả sự minh nhạt của cô ấy. Cô ấy là người dũng cảm, người có thể dẫn dắt xe cứu hỏa vào bất cứ nơi nào để cứu người. Cô ấy là người họ tin tưởng, là người họ gửi vào bất cứ nơi nào để an tâm.
Hồng nhớ lại trò chơi xe cứu hỏa trên sân thượng nhà mình, trò chơi đơn giản nhưng đầy ấn tượng cho cô ấy. Cô ấy nghĩ về những giây phút khiến người ta an tâm khi có một xe cứu hổ sẵn sàng sẵn sàng sẵn...sẵn...sẵn...sẵn...sẵn...sẵn...sẵn...sẵn...sẵn...sẵn...sẵn...sẵn...sẵn...sẵn...sẵn...sẵn...sẵn...sẵn...sẵn...sẵn...sẵn...sẵn...sẵn...sẵn...sẵn...sẵn...sẵn...sẵn...sẵn...sẵn...sẵn...sẵn...sẵn...
Trò chơi xe cứu hổ không chỉ là trò chơi của trẻ em gái trên sân thượng nhà mình mà còn là một cuộc phiêu lưu khó khăn của Hồng trong cuộc đời thật. Trò chơi đơn giản nhưng đầy ấn tượng cho cô ấy, cho những giây phút khiến người ta an tâm khi có một xe cứu hổ sẵn sàng sẵn sàng sẵn sàng sẵn sàng sỀng...