Trong một thế giới ảo, màn chơi được ghi nhớ với sắc nét rực rỡ, âm thanh hùng hậu và những câu lạc đàn đầy hứng khởi, có một câu chuyện về một trò chơi, một trò chơi cuối cùng. Đây là câu chuyện về một người đàn ông gọi là Linh, một người có thể gọi là "tên tuổi" của một hãng game Việt Nam.

Linh là một cậu gái trẻ, tuổi 25, với mắt xanh sâu, tóc đen và một con mắt đầy ước vọng. Từ nhỏ, anh đã có một ước mơ lớn: trở thành một game designer. Mỗi khi anh ngồi trước màn hình, những câu lạc đàn hùng hậu và những khung cảnh rực rỡ sẽ đưa anh đến một thế giới khác, một thế giới của ảo tưởng.

Anh bắt đầu với những trò chơi nhỏ, tự hào với mỗi thành tựu. Những trò chơi đơn giản, nhanh chóng, nhưng đầy ấn tượng. Rồi anh bắt đầu tham gia các cuộc thi game design tại trường đại học, và anh thắng. Anh thắng rất nhiều lần. Mỗi lần thắng, anh cứ thêm một nét sắc nét hơn vào mục tiêu của mình: trở thành một game designer nổi tiếng.

Anh làm việc tại một hãng game Việt Nam nổi tiếng, và anh không ngừng học hỏi, không ngừng sáng tạo. Anh làm việc với những câu lạc đàn hùng hậu, những khung cảnh rực rỡ và những kịch bản đầy sức hút. Anh làm việc với những người có cùng ước mơ với anh, và anh cứ gần hơn với mục tiêu của mình mỗi ngày.

Nhưng có một ngày, anh nhận được một email từ CEO của hãng game. Email ghi rằng dự án cuối cùng của hãng sẽ là một trò chơi gọi là "Trò chơi Kết Thúc". Đây là dự án cuối cùng của hãng, dự án cuối cùng của anh.

Tiêu đề: Trò chơi kết thúc: Một khúc khối tâm trạng  第1张

"Trò chơi Kết Thúc" là một trò chơi giao tiếp với người ta về cái chết và sự sống. Trò chơi được thiết kế để cho người chơi cảm nhận sâu sắc về sự sống và cái chết, để cho họ hiểu rằng mỗi trận chiến, mỗi lần thắng thua đều là một phần của cuộc sống. Trò chơi được ghi nhớ với âm thanh hùng hậu, khung cảnh rực rỡ và câu lạc đàn đầy hứng khởi.

Anh cứ tưởng rằng đây sẽ là trò chơi tuyệt vời nhất anh từng tạo ra. Anh dành tất cả tâm trí vào dự án này, dành tất cả sức lực vào việc tạo ra một trò chơi có sức hút dành cho tất cả mọi người.

Nhưng khi trò chơi được tung ra thị trường, không có nhiều phản hồi tích cực. Người ta không thích âm thanh hùng hậu, không thích khung cảnh rực rỡ. Người ta thích trò chơi nhẹ nhàng, thích trò chơi dễ chơi. Trò chơi của anh không có sức hút dành cho tất cả mọi người.

Anh rất bất tâp, rất buồn rầu. Anh không thể tin rằng mình đã thất bại với dự án cuối cùng của mình. Anh cứ nghĩ về những ngày tháng anh dành tất cả sức lực vào dự án này, về những câu lạc đàn hùng hậu, về những khung cảnh rực rỡ. Anh cứ nghĩ về mục tiêu của mình: trở thành game designer nổi tiếng.

Anh đi ra ngoài phố, nhìn lên bầu trời tối tăm. Anh cứ nghĩ về cái chết và sự sống. Anh cứ nghĩ về mỗi trận chiến, mỗi lần thắng thua. Anh cứ nghĩ về mỗi trò chơi mình từng tạo ra, về mỗi trò chơi mình từng chơi.

Anh cứ nghĩ rằng mình đã thất bại với mục tiêu của mình. Một mục tiêu mà anh đã theo đuổi suốt suốt hai mươi năm đời mình. Một mục tiêu mà anh đã dành tất cả sức lực vào. Một mục tiêu mà anh đã hi vọng sẽ đem lại cho mình niềm vui, niềm tự mãn.

Anh cứ bước đi trên phố tối tăm, không biết đi đâu. Anh cứ nghĩ về cái chết và sự sống, về trò chơi và cuộc sống thực. Anh cứ nghĩ về những ngày tháng mình dành tất cả sức lực vào một trò chơi gọi là "Trò chơi Kết Thúc", và bây giờ anh không còn niềm vui nào nữa.

Đột nhiên, anh nhìn thấy một con chim bướm bay trên bầu trời tối tăm. Con chim bướm bay cao phóng, không ngại với tối tăm. Con chim bướm bay vững chắc, tự tin. Anh cứ nhìn con chim bướm bay trên bầu trời tối tăm, và anh hiểu ra điều gì đó rất quan trọng về sự sống và cái chết.

Anh hiểu ra rằng dù có bao nhiêu thất bại, dù có bao nhiêu buồn rầu, dù có bao nhiêu sầu khổ, người ta vẫn cần phải tiếp tục sống. Anh hiểu ra rằng dù có bao nhiêu niềm vui đã biến mất, dù có bao nhiêu niềm tự mãn đã tan biến, người ta vẫn cần phải tiếp tục hi vọng vào tương lai.

Anh hiểu ra rằng dù có bao nhiêu trận chiến đã thua, dù có bao nhiêu lần thắng thua đã biến mất, người ta vẫn cần phả