Trong vùng đất nóng hậu, bao trùm bởi những cây cối và rừng mọc cao, nằm một căn nhà Đuá, một nơi ấm cúng, gốc rễ và ước mơ của một hộ gia đình nhỏ. Những bức tường sơn sơn, bức tranh gỗ cổ, và những chiếc ghế gỗ cũ, hòa mình với không khí yên tĩnh của làng trại, tạo nên một khung cảnh yên bình và hòa bình.
Căn nhà Đuá này là nơi mà cả hộ gia đình chia sẻ những bữa ăn thơm ngon, những lúc cười chung và những khi khóc chung. Mỗi sáng, bà Mạnh sẽ nấu cho con cái những món ăn ngon truyền thống, từ cơm lúa sắn sắt cho con nhỏ đến thịt khói hấp dẫn của gà mỡ. Trong những giờ tối yên lặng, cha Lâm sẽ uống rượu với anh em, chia sẻ những câu chuyện cổ tích và kinh nghiệm sống.
Những bức tường sơn sơn của căn nhà Đuá chứa đựng những ký ức của hộ gia đình. Có bức tranh gỗ cổ ghi nhớ lần đầu tiên bao bè em gái nhỏ được mẹ nuôi dưỡng, có bức ghi lịch sử của ba con em cùng mẹ đi du lịch quanh xứ. Cả nhà thường xuống tầng thượng để uống cà phê và đọc sách, nơi mà những ước mơ và kỳ vọng của họ được khơi dậy.
Mỗi bước đi vào căn nhà Đuá đều là một hồi tưởng về quá khứ và một khởi đầu cho tương lai. Nó là nơi họ được sinh ra, học tập và làm việc. Cả hộ gia đình có những giấc mơ lớn lao: Ba Lâm muốn mở một trường học cho trẻ em trong làng; Mẹ Mạnh muốn mỗi ngày có thể nuôi dưỡng con cái với anh hạnh; Con gái muốn trở thành một giáo viên giỏi; Con trai muốn trở thành một nông dân thành thạo. Mỗi kỳ vọng đều được ghi lại trên bức tường sơn sơn, như những dấu vết rực rỡ của ước mơ và ái mê.
Căn nhà Đuá không chỉ là nơi ấm cúng cho hộ gia đình, mà còn là nơi giao lưu với những người khác trong làng. Mỗi tuần, các bà cô sẽ đến thăm nhau để chia sẻ công việc nhà, giao lưu về cuộc sống và giao tiếp những bí quyết sống. Các em trai sẽ chơi bóng cầu hoặc chơi trò chơi khác nhau với nhau, trong khi các em gái sẽ cùng nhau học hỏi từ mẹ và gái dài. Căn nhà Đuá là trung tâm của xã hội làng trại, nơi mà mọi người dễ dàng giao tiếp với nhau, chia sẻ sức khỏe và hạnh phúc.
Tuy nhiên, thời gian không thể trốn khỏi. Căn nhà Đuá cũng chịu chịu những thay đổi. Một hôm nọ, ba Lâm phải ra đi làm việc ở thành phố để kiếm sống; Một hôm khác, mẹ Mạnh phải chăm sóc cho một người thân bệnh nhẹ. Họ khó khăn hơn trước khi có thể chia sẻ với nhau như trước. Nhưng dù có bao khó khăn, họ vẫn giữ vững căn nhà Đuá, giữ vững nỗi giao lưu và tình谊 của họ với nhau.
Căn nhà Đuá là nơi họ có thể thoát khỏi những căng thẳng và áp lực của cuộc sống ngoài trời. Nó là nơi họ có thể ngồi xuống ghế cũ, uống cà phê và nói chuyện với nhau. Nó là nơi họ có thể nhìn vào tương lai với niềm tin và hy vọng.
Trong suốt những tháng hè ấm áp, căn nhà Đuá sẽ được trang trí với hoa cây và lá cây. Mỗi năm mùa hè, ba Lâm sẽ dọn dẹp sân vườn để mẹ Mạnh có thể trồng cây và hoa cho con cái. Nó là nơi họ có thể học hỏi từ tự nhiên, từ mùa mùa.
Căn nhà Đuá là nơi ấm cúng cho hộ gia đình, là nơi giao lưu với xã hội làng trại, là nơi họ có thể nuôi dưỡng ước mơ của mình. Nó là một căn nhà bình yên, ấm áp và mãi mãi là nơi họ được sinh ra và sẽ mãi mãi sinh sống.